50
Nghe được chỉ thị, Chu Tinh Kiệt đeo kính râm, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía kính chiếu hậu, đảm bảo xe của mục tiêu vẫn ở trong tầm mắt của mình.
"Hồ Ba, mở màn hình, tôi đưa hướng dẫn hành trình chuyển cho cậu."
"Ok."
Bên kia, Phạm Thừa Thừa đúng là thuận lợi ngoài ý muốn, Chu Tinh Kiệt đưa tay ra mở màn hình trên xe, hướng dẫn hành trình lập tức hiện ra trước mắt.
Anh ta dùng hai ngón tay phóng to kiểm tra một lần toàn bộ đường đi, theo như tìm hiểu thì lẽ ra nên đi đường tắt để đi về khách sạn, nhưng mà bọn họ lựa chọn đi chính diện.
Xem ra an toàn quan trọng hơn thời gian.
"Theo, anh có đuổi tới không?"
Chu Tinh Kiệt hỏi đầu bên kia, bọn họ gần như nên động thủ.
"Tôi đây, ngay đằng sau mục tiêu."
"500 mét sau động thủ."
"Đã rõ."
Trước sau xe của mục tiêu, Chu Chính Đình cùng Chu Tinh Kiệt chăm chú theo dõi. Chu Tinh Kiệt lướt nhìn qua kính chiếu hậu, xác nhận xe của Chu Chính Đình ở ngay đằng sau, đưa tay ra lấy súng lục cất dưới tay lái, lên nòng. Anh ta giẫm nhẹ chân ga, tốc độ của xe cũng chậm dần.
Xe mục tiêu ở phía sau bẻ lái vượt qua y như dự liệu, Chu Tinh Kiệt nhếch miệng cười cợt, chậm rãi hạ cửa kính xuống, ngắm chuẩn mục tiêu sau đó giơ súng lên, kéo cò.
Tiếng súng liên tục phá nát kính thủy tinh của xe đối diện, viên đạn đồng thời bắn trúng thái dương người điều khiển, chiếc xe nhất thời mất đi khống chế, lệch trái lệch phải. Nhân vật ngồi ở ghế sau vội vàng lấy súng lục từ trong túi xách ra, không còn đạn, lại một tiếng súng nữa vang lên, cổ tay của hắn hứng trọn.
Chu Chính Đình một tay bám lấy nóc xe, chân đạp trên cửa xe, đứng trên cao mà nhìn xuống người ngồi trong xe. Ô tô mất đi người lái tựa như phát điên mà xông thẳng về phía trước, thế nhưng Chu Chính Đình lại bình tĩnh đến lạ thường, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
Áo khoác đen bay phần phật trong gió, nòng súng tối đen như một lời cảnh cáo từ Tử Thần.
"Vị tiên sinh này, ngài là muốn ngồi trong đây chờ chết hay sao?"
Chu Chính Đình mở miệng cười, âm thanh vụt qua trong gió, không nặng cũng không nhẹ, vừa vặn xuyên qua tấm kính vỡ nát truyền đến tai người nọ. Ông ta khoanh tay chặn lỗ máu, hung ác rồi lại có chút sợ hãi chằm chằm nhìn Chu Chính Đình.
"Mày là ai?"
"Tôi à..."
"Theo, nhanh lên! Đằng sau có xe đuổi theo!"
Xe của Chu Tinh Kiệt theo ngay phía sau, nhô đầu ra hét to về phía Chu Chính Đình, Chu Chính Đình quay đầu nhìn lại, quả nhiên có mấy chục chiếc xe đuổi theo.
"A, phiền phức."
Chu Chính Đình trở nên khó chịu, dùng chân đạp nát hoàn toàn cửa kính, nhấc eo nhảy vào trong xe. Anh quỳ một gối xuống, nắm lấy cổ áo người kia, lôi máy quét từ trong túi áo khoác ra quét con ngươi của hắn. Tuyến hồng ngoại bắt đầu ghi nhận số liệu, mười giây sau Chu Chính Đình mới buông tay.
Xác nhận số liệu đã xong xuôi, Chu Chính Đình giơ tay đánh ngất người kia, lấy túi công văn hắn để lại, vội vã mở cửa xe. Chu Tinh Kệt dường như cũng đoán được tình hình, vừa vặn mở cửa xe đằng sau, Chu Chính Đình nhảy một cái liền an ổn ngồi trong xe an toàn. Anh vừa tiếp đất, Chu Tinh Kiệt liền đạp mạnh chân ga xuống vút đi.
"Có đồ ở đây không?"
Chu Tinh Kiệt nhìn Chu Chính Đình qua gương chiếu hậu đang mở túi công văn, một bên vẫn quan sát tình hình những xe đang theo đuôi ở phía sau, có vẻ rất căng, sợ là không mang theo bất kì ý tốt nào.
Mà Chu Chính Đình lúc này đang lật tung một ngăn túi, nhưng rỗng tuếch chỉ có một ít giấy tờ không quá quan trọng.
"Làm sao ?"
"Không có gì, chúng ta bị lừa."
Chu Chính Đình đem cái túi ném sang một bên, nhổm dậy hít sâu một hơi. Anh liền nghĩ ra trước đó nên nghĩ đến sự việc không có đơn giản như vậy, vật phẩm quan trọng làm sao có thể mang đi giao dịch mà không có vệ sĩ.
"Này! Anh chọc đến ai? Sao lại có cả trực thăng đuổi theo chúng ta?"
Chu Tinh Kiệt đóng cửa sổ xe lại, đánh tay lái, lập tức tiến vào một cái ngõ hẻm. Chu Chính Đình ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trực thăng ầm ầm trên đỉnh đầu làm anh có chút phiền lòng. Anh biết vì sao mình bị đuổi bắt, nhưng không nghĩ đến lại là bây giờ.
"Adam, số liệu quét võng mạc em nhận được chưa? Bao lâu nữa có thể làm xong kính sát tròng?"
Chu Chính Đình ôm tai trái, tiếp tục nhiệm vụ của chính mình.
Trực thăng trên đỉnh đầu đã lên đến ba chiếc, Chu Tinh Kiệt vừa liếc nhìn vài xe đằng sau, nhẫn tâm giẫm đạp chân ga.
"Trên xe bọn họ còn có cả súng bắn tỉa, anh nói cho tôi xem chuyện gì thế này!"
"Đi về nơi đông người, họ không dám nổ súng ở nơi công cộng đâu."
"Sau đó thì sao? Cứ thế trốn à?"
"Làm theo lời tôi trước đi đã."
Chu Chính Đình nhìn nhận tình huống ở phía sau qua kính chiếu hậu, không kịp giải thích bất kỳ điều gì, chỉ có thể tăng cao âm lượng lên ra lệnh cho Chu Tinh Kiệt. Chu Tinh Kiệt liếc mắt nhìn dáng vẻ có chút lo lắng của Chu Chính Đình, ầm trầm hành động theo chỉ thị. Anh ta chạy xe về hướng dòng người dày đặc trên đường lớn, quả nhiên giá đỡ súng ở đằng sau bất đắc dĩ phải thu về.
"Adam, bao lâu nữa?"
Chu Chính Đình ôm tai trái tiếp tục dò hỏi, thế nhưng bên kia vẫn chung thủy không có lời đáp.
"Adam! Adam!"
Mặc cho Chu Chính Đình kêu gào bao nhiêu lần, câu trả lời vẫn là sự im lặng của Phạm Thừa Thừa. Anh cau mày ngước lên, đối diện cùng Chu Tinh Kiệt một chút qua tấm gương.
"Không liên lạc được?"
"Xem chừng có chuyện xảy ra rồi."
Chu Chính Đình bình tĩnh đưa ra đáp án, anh lấy máy liên lạc từ trong tai xuống, thẳng tay ném ra ngoài cửa sổ.
"Này!"
"Bây giờ tôi giải thích một lần, cậu nhớ cho kỹ. Hiện tại tôi bị người của cục tình báo, cục đặc công theo dõi, bọn họ cho rằng tôi là sát thủ August. Cậu chịu trách nhiệm cắt đuôi họ, chuyện này đối với cậu không khó, nhưng không được nổ súng. Sau khi cắt được đuôi thì tìm cách liên lạc với Phạm Thừa Thừa, toàn bộ hệ thống bên trong nhà hàng chỉ mình cậu ta gỡ được, mặc kệ cậu ta xảy ra chuyện gì, cứu cậu ta ra rồi đến khách sạn tìm tôi. Bây giờ tôi đến đó trước."
"Chờ chút!"
Chu Tinh Kiệt gọi giật Chu Chính Đình lại.
"Bây giờ anh đến khách sạn kiểu gì? Làm sao qua được cửa nhận diện võng mạc?"
"Tôi có cách của mình, cậu làm tốt việc của mình là được rồi."
Chu Chính Đình vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài. Chu Tinh Kiệt thực sự là không hiểu trong đầu người này đang nghĩ điều gì, chỉ có thể dồn hết sức vào tay lái.
"Vậy anh nói cho tôi xem, trên đầu là máy bay trực thăng, đằng sau có xe đuổi, anh đến khách sạn kiểu gì?"
"Nhìn thấy cửa tiệm ở dưới giao lộ bên phải kia không? Đâm vào."
"Anh điên rồi."
"Tôi không điên, trực tiếp đâm vào."
Được, anh không điên, coi như tôi điên.
Chu Tinh Kiệt cũng không có hỏi lại, đánh tay lái, nhấc xe lên như một cơn lốc dọa người đi đường sợ mất mật, làm theo lời Chu Chính Đình nói, không giảm chút tốc độ nào mà đâm thẳng vào tấm cửa kính trước mắt.
Thủy tinh vỡ nát, tiếng vang chói tai. Sau khi đâm vào, Chu Tinh Kiệt mới hiểu ý của Chu Chính Đình. Cửa hàng này là giao giữa hai bên đường, trước sau đều là cửa kính. Anh ta thô bạo văng đi một cái giá đựng trong cửa hàng, nhưng cũng không có thời gian mà để ý nhiều như vậy, lại giẫm chân ga phá nốt cửa kính đối diện xông ra ngoài.
Từ phố này sang phố nọ, Chu Tinh Kiệt không thể không khâm phục sắp xếp của Chu Chính Đình, anh ta ngẩng đầu lên nhìn kính chiếu hậu muốn khen một câu, nhưng mà sau xe lại không có ai.
Anh ta chạy trốn?
Vài giây ngắn ngủi hỗn loạn thôi mà Chu Chính Đình đã bỏ chạy?
Bây giờ Chu Chính Đình đã an toàn trốn trong phòng thử quần áo của cửa hàng nọ, nhìn bản thân mình đang chật vật qua tấm gương, nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip