-57(Hoàn)-

Hôm sau Tôn Dĩnh Sa vẫn quay lại đoàn phim. Vương Sở Khâm đưa cô đi, trước khi anh đi còn không quên thảo luận với Thẩm Thanh Châu về vấn đề an toàn của nữ diễn viên.

- Đạo diễn Thẩm, quá nguy hiểm, hãy dùng diễn viên đóng thế.

Thẩm Thanh Châu nói:

- Có diễn viên đóng thế nhưng hôm qua là cận cảnh nên không còn cách nào khác.

Nói xong, Thẩm Thanh Châu cố ý bổ sung một câu:

- Dạo này cận cảnh nhiều lắm.

Vương Sở Khâm đen mặt, kiên quyết dứt khoát nói:

- Nếu vi phạm hợp đồng thì sao?

Thẩm Thanh Châu nhướng mày:

- Anh cảm thấy Tôn Dĩnh Sa sẽ đồng ý vi phạm hợp đồng à?

- Tôi có lòng kiên trì là sẽ khiến cô ấy đồng ý.

Thẩm Thanh Châu nhìn anh chằm chằm, sắc mặt dần lạnh đi.

Hai tòa núi băng giằng co nhau, trong không khí như có tia lửa bắn ra bốn phía.

Du Vãn ho khan, vội bước lên nói:

- Anh Vương à, chuyện hôm qua đúng là sơ sót của đoàn phim, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi bảo đảm, bảo đảm lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, chắc chắn sẽ thực hiện biện pháp an toàn vô cùng vô cùng tốt.

Du Vãn nói lời hay khuyên giải, sắc mặt Vương Sở Khâm dịu lại.

Du Vãn nói tiếp:

- Anh đừng nghe Thẩm Thanh Châu nói bậy, dạo này cận cảnh nhiều nhưng không còn động tác nguy hiểm gì nữa cả.

Thẩm Thanh Châu lạnh lùng nói:

- Anh nói có là có thể có.

- Thẩm Thanh Châu!

Bị Du Vãn rống, Thẩm Thanh Châu mím môi, im lặng quay đầu nhìn camera.

Du Vãn ho một tiếng:

- Anh Vương, chúng tôi thật sự rất cần Dĩnh Sa, tôi là biên kịch, tiếp theo có cảnh gì tôi biết rất rõ, thật sự không nguy hiểm.

Vương Sở Khâm nhìn Thẩm Thanh Châu.

Du Vãn hiểu ý, vội nói:

- Anh ấy cũng phải nghe tôi, kịch bản không thể thay đổi tùy tiện, anh yên tâm.

Vương Sở Khâm hơi gật đầu với Du Vãn rồi xoay người đi ra ngoài.

Anh đi rồi, Du Vãn mới vỗ vỗ vai Thẩm Thanh Châu:

- Anh làm gì thế, dọa người ta làm gì?

Thẩm Thanh Châu hầm hừ:

- Anh ta muốn dụ dỗ Tôn Dĩnh Sa hủy hợp đồng.

Vãn Du:

- Người ta chỉ quan tâm bạn gái thôi mà, nếu em cũng vậy thì anh làm sao?

Thẩm Thanh Châu nhìn cô ấy:

- Em đâu phải diễn viên.

- Em nói là nếu.

- Anh sẽ không để em làm chuyện nguy hiểm như vậy.

Du Vãn nhún nhún vai, so... suy bụng ta ra bụng người.

Quay phim điện ảnh ba tháng, sau tiệc đóng máy, Tôn Dĩnh Sa trở về nhà Vương Sở Khâm.

Lần này cô về trước thời hạn nên anh không biết. Lúc cô tới nhà anh là hơn chín giờ sáng, anh đang ở bệnh viện, cô hơi mệt nên đánh một giấc thoải mái.

Tỉnh lại hơn hai giờ chiều, Tôn Dĩnh Sa bảo Hà Địch lái xe của cô qua, tự cô lái xe đến bệnh viện.

Cô muốn cho Vương Sở Khâm một bất ngờ nên trước tiên đến tìm Lâm Thanh Duy hỏi xem anh ở đâu.

Hôm nay tinh thần Lâm Thanh Duy có vẻ không tốt lắm, gặp Tôn Dĩnh Sa chỉ cười miễn cưỡng:

- Cô tìm sư huynh hả?

- Ừ.

Cô gật đầu, hơi khó hiểu:

- Cậu sao thế?

Lâm Thanh Duy thở dài:

- Hôm qua bà cụ giường số 03 qua đời, bà cụ ở bệnh viện chúng tôi lâu lắm, rất thích đùa, cực kỳ tốt với chúng tôi.

Lâm Thanh Duy hơi dừng lại rồi nói tiếp:

- Hôm qua bà cụ qua đời, hôm nay ông cụ... tình cảm ông bà rất tốt, đám chúng tôi đều nói họ già mà còn quăng thức ăn chó (1) cho chúng tôi.

(1) Thức ăn chó: từ lóng, chỉ hành động ân ái yêu đương trước mặt FA.

Tôn Dĩnh Sa hỏi:

- Ông cụ làm sao?

- Tự sát rồi.

Tôn Dĩnh Sa sững sờ.

Lâm Thanh Duy nói:

- Thế giới này thực sự có tình yêu sâu sắc đến mức người này chết người còn lại không biết sống tiếp thế nào.

...

- Dĩnh Sa, nếu cô muốn tìm sư huynh, tôi nghĩ anh ấy đang ở phòng bà cụ, phòng 405 đấy. Sư huynh là bác sĩ chủ trị của bà cụ, bình thường bà cụ thân với sư huynh nhất, lần này bà cụ đi, ông cụ cũng đi, chắc sư huynh buồn lắm.

Tôn Dĩnh Sa nói cám ơn, vội vã lên lầu.

Lúc gần đi, cô còn nghe Lâm Thanh Duy lẩm bẩm:

- Ai bảo bác sĩ là nhìn thấu sinh tử chứ...

Dọc đường, Tôn Dĩnh Sa gặp vài bác sĩ đợt trước cùng đi vùng núi, cô chào họ rồi đi đến phòng 405. Cô đẩy cửa vào, nhìn thấy Vương Sở Khâm ngồi bên giường.

Anh nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt rất tĩnh lặng.

Tôn Dĩnh Sa đóng cửa lại, đi về phía anh.

Vương Sở Khâm thật sự thất thần, không phát hiện động tĩnh của cô, mãi đến khi cô đến bên cạnh vỗ vỗ vai anh, anh mới hoàn hồn.

Anh ngước mắt nhìn cô, hơi bất ngờ:

- Sao em về rồi?

Tôn Dĩnh Sa cười:

- Sớm một ngày, nôn về gặp anh.

Khóe môi Vương Sở Khâm cong lên, đưa tay nắm lấy tay cô.

Cô đứng trước mặt anh, nói nhỏ:

- Em nghe Tiểu Duy nói rồi, cậu ấy nói bà cụ ở phòng này qua đời.

- Ừ.

- Anh đừng buồn.

Vương Sở Khâm lắc đầu:

- Con người sẽ luôn có lúc chết, bà ấy... không sống uổng đời này.

Tôn Dĩnh Sa gật đầu, cảm khái:

- Ông cụ quả thực yêu bà lắm, bằng không cũng sẽ không tuyệt vọng đến mức này.

Vương Sở Khâm không lên tiếng, anh vẫn nhớ lời ông nói tối qua khi bà qua đời, ông nói, ông rất hối hận vì không gặp bà sớm hơn.

Lúc ông nói câu này, cả người đều trống rỗng, ông cứ lặp lại mãi, cứ đọc mãi tên bà, sau đó... không có sau đó nữa rồi.

Vương Sở Khâm nắm tay Tôn Dĩnh Sa thật chặt:

- Anh hối hận rồi.

Tôn Dĩnh Sa ngớ người:

- Gì?

- Từ ngày em ra đời, lẽ ra anh nên chủ động đi gặp em.

Ánh mắt Vương Sở Khâm sâu thẳm:

- Anh lãng phí hơn hai mươi năm.

Tôn Dĩnh Sa sững sờ, không kiềm được cong khóe môi:

- Bây giờ cũng không muộn, chúng ta sẽ luôn gặp nhau mà.

- Tôn Dĩnh Sa.

- Hả?

- Chúng ta kết hôn nhé.

Vương Sở Khâm đứng dậy, chợt nghiêng người ôm lấy cô, nói khẽ:

- Anh không muốn lãng phí nữa.

________________

Tôn Dĩnh Sa phát hiện, năng lực hành động của Vương Sở Khâm rất mạnh. Hai ngày trước mới nói muốn kết hôn mà hôm nay đã dẫn cô về Bắc Kinh, cầm hộ khẩu của hai người lái xe tới Cục dân chính.

- Nè... anh lấy hộ khẩu của em khi nào thế?

- Hôm qua.

Vương Sở Khâm nhìn cô:

- Nếu không phải còn cần hộ khẩu của em thì em tưởng hai ngày nay anh đợi cái gì?

Tôn Dĩnh Sa:

- Lấy thế nào?

- Dì gửi qua bưu điện.

Khóe môi Tôn Dĩnh Sa co giật, quả nhiên là chuyện tốt mẹ cô làm.

Xe vẫn đang chạy, cô ngồi ở ghế phụ, lòng bắt đầu hoang mang vô cớ:

- Phù...

Vương Sở Khâm nghe, quay đầu nhìn cô:

- Em đang căng thẳng?

Tôn Dĩnh Sa chống đầu:

- Vẫn, vẫn ổn.

Vương Sở Khâm cười:

- Lấy giấy chứng nhận trước, nghi thức đã bảo người nhà chuẩn bị rồi, ngoại trừ hôn lễ kiểu Trung Quốc truyền thống của Vương gia thì em muốn thế nào?

Tôn Dĩnh Sa suy nghĩ:

- Em muốn mặc váy cưới trắng ở giáo đường.

- Được.

- Ừm... cũng muốn ở bờ biển nữa.

- Được.

- Lâu đài của nước ngoài cũng đẹp lắm, rất hợp tâm hồn thiếu nữ.

- Được.

Tôn Dĩnh Sa liếc anh:

- Sao anh cái gì cũng được thế?

Vương Sở Khâm cong môi:

- Thứ em muốn là đều được.

Xe dừng ở bên Cục dân chính, hai người xuống xe.

Hôm nay ở đây rất đông, trong sảnh có mấy đôi tình nhân chờ đợi.

Tôn Dĩnh Sa đeo kính râm, lẳng lặng nắm tay Vương Sở Khâm đi vào, tìm một góc ngồi xuống.

- Nè, hôm nay hai người cũng tới kết hôn à?

Phía sau chợt có người vỗ vai Tôn Dĩnh Sa. Cô quay đầu nhìn, khách sáo đáp:

- Đúng vậy.

Cô gái trong đôi tình nhân đó rất hoạt bát, nghe Tôn Dĩnh Sa trả lời thì nói:

- Mẹ tôi nói hôm nay là ngày tốt nên tôi kéo bạn trai tới, à đúng rồi trong hai người là ai cầu hôn?

Tôn Dĩnh Sa chỉ Vương Sở Khâm.

Cô gái nhìn mặt nghiêng của anh:

- Ồ... Bạn trai cô đẹp trai quá.

Dứt lời, cô ấy quay đầu nhìn chàng trai cạnh mình, bất mãn nói:

- Anh nhìn anh đi, còn phải để em cầu hôn trước. Người ta đẹp trai như vậy còn biết cầu hôn kìa.

Chàng trai lườm cô ấy:

- Bạn gái người ta cũng đẹp mà.

- Hứ, ý anh là em không đẹp hả?

Chàng trai cười khẽ:

- Em đẹp em đẹp, em là cô gái xinh đẹp nhất lòng anh.

- Vậy còn được.

Nói xong, cô gái nhìn về phía Tôn Dĩnh Sa:

- Úi, tôi thấy cô trông rất quen nha.

Tôn Dĩnh Sa đeo kính râm, cô ấy hưng phấn quá không nhận ra, giờ bình tĩnh lại mới phát hiện, cô trông không phải quen bình thường.

- A!!!

Cô gái đột nhiên kêu lên kinh hãi:

- Cô là Tôn Dĩnh Sa! Cô là Tôn Dĩnh Sa đúng không?

Cô ấy kêu như thế, người xung quanh đều nhìn sang. Tôn Dĩnh Sa ho khẽ một tiếng, lẳng lặng gật đầu.

- Đúng là Tôn Dĩnh Sa! Hôm nay cô kết hôn? Trời ơi, tôi thế mà kết hôn chung với Tôn Dĩnh Sa!

Cô gái vội vã đưa điện thoại của mình cho bạn trai:

- Mau lên mau lên, chụp giúp em một tấm.

Không chỉ cô ấy mà những người khác cũng đua nhau lấy điện thoại ra chụp ảnh.

- Đi, điền đơn.

Vương Sở Khâm hoàn toàn phớt lờ mọi người, kéo Tôn Dĩnh Sa đi lên trước. Đám người phía sau vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ, họ may mắn cỡ nào mới có thể tận mắt thấy hai người đó lĩnh giấy chứng nhận!

Mọi người kích động up ảnh lên weibo, share trong group bạn bè.

Thế là... khi Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm làm xong tất cả thủ tục, chính thức dùng thân phận vợ chồng bước ra, bên ngoài đã tụ tập cả đám phóng viên.

- Dĩnh Sa, bây giờ đã chính thức kết hôn rồi chứ? Cô có cảm giác gì?

- Hai người định khi nào sinh con?

- Hôn lễ sẽ tổ chức ở đâu?

- Hôm nay kết hôn là có kế hoạch sẵn hay hưng phấn nhất thời?

...

Đèn flash chớp bốn phương tám hướng, Vương Sở Khâm che vai Tôn Dĩnh Sa:

- Phiền tránh đường giùm.

- Anh Vương, là anh cầu hôn Tôn Dĩnh Sa sao?

Bước chân Vương Sở Khâm khựng lại, nhìn vào ống kính:

- Đúng.

Tôn Dĩnh Sa sững sờ, không ngờ hôm nay anh lại chịu nói chuyện với phóng viên, xem ra tâm trạng rất tốt.

Phóng viên thấy anh chịu nói chuyện cũng rất hưng phấn:

- Lúc trong livestream anh đã nói anh là vị hôn phu của cô ấy, vậy từ khi nào quan hệ giữa hai người phát triển từ bạn trai bạn gái thành vợ chồng chưa cưới?

- Bạn trai bạn gái?

Vương Sở Khâm suy nghĩ:

- Chúng tôi chưa từng có quan hệ này, từ khi biết nhau, chúng tôi đã là vợ chồng chưa cưới rồi.

Các phóng viên ngẩn người:

- Ý anh là, hôn nhân cũng do trong nhà định ra sao?

- Phải.

- Vậy giữa hai người có tình cảm thực sự không? Hay chỉ là quan hệ liên hôn?

Câu hỏi của phóng viên sắc bén nhưng Vương Sở Khâm vẫn thong thả đáp:

- Tôi chưa từng biết ơn quyết định nào của gia đình như quyết định này.

Anh nhìn Tôn Dĩnh Sa:

- Vì nhờ nó, tôi mới có thể nhìn cô ấy trưởng thành, nhìn cô ấy đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.

Ánh mắt Tôn Dĩnh Sa lấp lánh, chỉ nghe Vương Sở Khâm dịu dàng nói:

- Tôi yêu cô ấy, không vì điều gì khác. Chỉ vì, cô ấy là Tôn Dĩnh Sa.

__________

Hot search weibo.

#Tôn Dĩnh Sa kết hôn#

Top 1 hot search, một weibo nổi tiếng up video phỏng vấn trước Cục dân chính, kèm phụ đề: tôi cũng muốn có một bạn trai chờ tôi suốt hai mươi năm!

Sau đó, Tôn Dĩnh Sa lần đầu share weibo này, đính kèm một tấm ảnh selfie của cô và Vương Sở Khâm (từ trên ảnh cho thấy bên nam không mấy tình nguyện chụp ảnh gắn tai thỏ này). Cô viết: "lang thang hơn hai mươi năm, cuối cùng vẫn bị Vương bảo bối nhà tôi thu về ~~"

Cư dân mạng bình luận:

"Đệch, đôi này đúng là hường tung tóe! Là tiểu thuyết ngôn tình đây mà!"

"Vương bảo bối? Vương bảo bối!!! Cũng xin ban cho tôi một Vương bảo bối với!!!"

", Vương bảo bối! Đẹp trai quá xá!"

"Tôi yêu cô ấy, không vì điều gì khác, chỉ vì cô ấy là Tôn Dĩnh Sa??? Té ghế! Ăn thức ăn cho chó no quá. [icon lạnh lùng]"

"Chúc phúc chúc phúc."

...

Weibo bùng nổ vì chuyện Tôn Dĩnh Sa kết hôn. Mà ở Vương gia lúc này, Tôn Dĩnh Sa ôm Ô Đồng lười biếng cọ cọ trong ngực Vương Sở Khâm:

- Hồi nãy em up weibo, mọi người đều nói anh rất đẹp trai.

Anh ừ:

- Còn gì nữa?

- Còn nữa là lời chúc phúc.

Tôn Dĩnh Sa cười:

- Chúc mừng anh, trở thành Vương tiên sinh của riêng em.

Vương Sở Khâm cong môi:

- Vương phu nhân, cũng chúc mừng em.

Tân hôn hạnh phúc.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip