Chap 28
Buổi tối cậu về nhà muộn nhất, vì có chút trục trặc bên Mĩ và cậu muốn giải quyết cho xong. Không ngờ đến khi xong việc lại muộn tới thế, tới giờ ăn bữa tối cũng qua lâu lắm rồi. Điện thoại cậu không có bật kể từ khi giải quyết công việc rồi, không mấy bất ngờ khi mới bật nó lên lại thấy đủ tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Taehyung. Ngoài ra còn có số lạ, của ai mà gọi nhiều thế nhỉ? Thôi đi, cậu cũng không rảnh quan tâm nhiều tới thế, cũng không phải lần đầu thấy số lạ mặc nó vậy.
Về nhanh thôi, anh yêu cậu đang lo lắng lắm kìa.
Gom lại mọi thứ cho gọn gàng, Jungkook nhanh chân đi ra xe và phóng nó về nhà. À đúng rồi, có cuộc gọi hồi chiều, người cậu thuê đã gọi điện báo cáo căn nhà kho kia đã sửa lại theo yêu cầu. Cậu nên vào đó kiểm tra trước rồi mới vào nhà chứ nhỉ. Căn nhà sửa thế nào, Jungkook đã bàn bạc với bên đó trước rồi. Công nhận họ làm cũng thật nhanh, sớm vậy mới có hai hôm đã xong. Thật háo hức muốn xem nó thế nào!
Trời mùa thu buổi tối cũng thật dễ chịu, cậu hạ cửa xe một chút, tiện ngắm nhìn cảnh về đêm ở Seoul. những hình ảnh này vậy mà lại khá quen mắt, nhìn mấy cặp đôi tay trong tay Jungkook thấy lạ lắm, dường như đã trải qua rồi vậy. Ấythế mà cậu không quan tâm nhiều tới thế, chắc chỉ trùng hợp thôi.
"Bảo bối còn chưa về sao?"
Jihan mặc trên mình bộ váy ngủ trẻ con đi tới gần sofa tại phòng khách hỏi Taehyung. Hắn vì chờ cậu nên chưa ăn gì cả, liên tục cầm máy mà gọi.Vì không liên lạc được với cậu, anh liếc nó, càng tức giận khi Han Jihan không đi cùng với cậu để tới giờ muộn thế này cậu chưa thấy về nhà.
Anh gào vô mặt nhỏ: "Mày đi luôn đi về đây làm gì, bỏ mặc em ấy một mình xong chạy đi chơi. Đúng là không được cái trò gì ra hồn hết."
Jihan mặt hiện lên vẻ chanh chua, cũng không vừa liền ném thẳng cái gối ở đó vào mặt hắn, cho chừa cái thói hở chút là bắt nạt mình. thử hỏi có ông anh nào không yêu thương em gái thì thôi đi còn suốt ngày gây sự nữa chứ, đúng là hạng người trẻ con hết sức.
"Anh mà còn mắng em, em lập tức gọi điện méc ba mẹ, tới khi đấy anh đừng có mà quay sang cầu xin em"
"Chắc tao thèm, tao đang cầu màu biến khỏi đây còn không kịp, mày khỏi phải lôi ba mẹ vào đây. Kim Taehyung này không sợ đâu."
Nhìn hai người cãi qua cãi lại cả một buổi các anh và mọi người trong nhà nhìn thôi cũng mệt. Một mình hắn ở đây là quá ồn ào rồi, bây giờ còn thêm cái cô nhóc từ trên trời rớt xuống đây nữa. Đúng là combo hủy diệt!
Park Jimin cáu ghắt liếc hai người kia, tính trẻ con không ai bằng, cũng đâu có cần thế. Ở công ty làm việc đã mệt rồi, về nhà muốn nghỉ ngơi mà lại bị làm phiền, đúng là rắc rối!
"Hai đứa có thôi đi không, còn ở đó mà cãi nhau không thấy mệt sao?"
"Còn không phải do nó à?"
Jihan không khuất phục phản bác: "Có mà do anh đấy!"
"Câm hết xem, ồn ào quá rồi đấy"
Mặc cho mọi người không thoải mái, cả hai liếc nhau với tia sét soẹt soẹt không hề có chút nể nang. Kim Seok Jin vừa nhắc hai đứa nín mỏ thì ngay lập tức anh nín thay, căn bản có nói thì anh với nhỏ này không nhường nhịn nhau.
"Hai người thôi bớt trẻ con được không, đừng làm ảnh hưởng tới mọi người như vậy."
Jungkook đi vào trong nhà, cả hai tay đều bận rộn xách đồ. Hôm nay cậu đã mua khá nhiều và Jeon Jungkook không muốn kẻ nào động vào chúng hết, cậu từ chối sự giúp đỡ từ người làm. Những món đồ đây đều một tay cậu lựa chọn nên việc mang chúng bên cạnh cũng chỉ muốn tự mình mang đi thôi. Anh với Jihan thấy cậu bận rộn tới thế thì nhanh chóng chạy tới bên giúp đỡ, tới khi cậu về cả hai mới thôi đấu khẩu.
"Em về muộn!"
Anh không nỡ nói nặng lời, chỉ nghiêm nghị nói một câu khiển trách tỏ vẻ vô cùng không vui. Biết rằng dây không phải lần đầu cậu về muộn thế này, nhưng đây là lần đầu cậu không nghe điện thoại của anh. Nó làm Kim Taehyung lo lắng, anh chỉ sợ cậu xảy ra chuyện không may.
Jungkook không vì bị trách móc mà hờn dỗi, cậu nghiến chân thơm má anh coi như đền bù, cũng vì chiếc hôn nhẹ nhàng nên anh nguôi ngoai đi phần nào. Tuy anh đã nguôi ngoai cơn giận chút ít, mà còn mấy người kia thì tức giận gấp bội, biết rằng cả hai đang trong mối quan hệ nồng nàn nhưng ít nhất hãy hạn chế than mật được không? Đề nghị nghe có vẻ vô lí, do các anh không thích thôi, chúng làm họ thấy ngứa mắt.
Mặc cho họ cảm thấy thế nào, cậu ve vãn lấy anh nỉ non cất lời ngọt ngào: "Xin lỗi anh, Tae~! Là do công việc tới liên tục quá nên em không chú ý giờ giấc, điện thoại em tắt nguồn rồi, cũng chỉ mới mở lên thôi. Anh cũng biết tính chất công việc của em mà. E- em hứa, lần sau có làm gì cũng sẽ báo trước với anh. Đừng giận em nữa nhé?"
"Được rồi nhóc con, anh chính là không thể giận em lâu hơn đấy. Về là tốt rồi"
Đứa nhỏ này tuy có phần bướng bỉnh và không mấy nghe lời nhưng sự cưng chiều của anh với em là vô hạn. Kim Taehyung làm sao có thể giận cậu lâu được kia chứ, anh thương em còn không hét. Anh chỉ lo cho cậu lao lực nhiều dễ đổ bệnh.
"Bảo bối, anh ăn gì chưa?"
Jungkook lắc đầu, nhìn hai bịch đồ to thế kia dưới đất mà thở dài. Mấy thứ này tìm vất vả lắm, công việc bận rộn nên cậu chưa có gì ăn hết. Vừa nhắc cũng thật hay, bụng cậu kêu còn cào cả lên rồi.
Taehyung thở dài ngao ngán: "Em về phòng tắm rửa đi, anh nấu chút gì đó cho em ăn. Thật hết nói nổi mà."
Jungkook chỉ biết cười hì hì, nhìn hai bịch đồ này chuẩn bị cầm chúng lên muốn đem về phòng thì Namjoon và Hoseok đi tới. Họ dành lấy chúng mỗi người cầm một bịch, trong khi cậu đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì cả hai đã đi tới bậc thang rồi. Trong ấn tượng của cậu, cả hai không quá nổi bật nhưng họ được cái đẹp trai. Nhận diện được Namjoon là anh ta cao, có núm đồng tiền xinh xắn, về Hoseok thì hai mặt vui vẻ và lạnh lùng được thể hiện rất rõ, cũng vô cùng ưa sạch sẽ.
"Jungkook, mau đi thôi. Bọn anh cầm giúp em, nhìn có vẻ rất nặng. Em không phiền chứ?"
Cậu lắc đầu, đáp: "Là tôi phiền hai anh mới phải, đi thôi. Tôi thấy người mình hơi bốc mùi rồi"
Jungkook cũng không ngại nhận sự giúp đỡ, cúi đầu cảm ơn rồi về phòng. Cả hai người xách đồ đi theo sau, quả thật.. nó chẳng hề nhẹ chút nào. Vậy mà cậu có thể hai tay xách chúng đem vào nhà sao? cũng khỏe ấy chứ. Jihan thấy một màn tới ngốc nghếch, con bé đi vô trong bếp nhìn cái tên đáng ghét kia đang nấu ăn. Anh ta cũng giỏi ha, biết nấu cho bảo bối ăn.
"Bọn họ thích bảo bối?"
Taehyung lười đáp, chỉ gật đầu một cái. Con bé nhận được câu trả lời cũng bất ngờ đứng thẳng người dậy đi tới kè kè cạnh anh hơn. Hỏi nhỏ: "Anh vậy mà không ý kiến, còn mặc cho họ lại gần bảo bối sao?"
"Mày có nghĩ em ấy sẽ thích bọn họ không?"
"Kim Taehyung anh đừng có điên nữa, tranh bảo bối với em bộ không thấy mệt sao mà anh còn muốn tranh thêm với 5 người kia nữa? Chưa kể, còn có 1 tên có vợ kìa. Anh có biết suy nghĩ không vậy hả? Lửa gần rơm lâu này cũng fire đấy."
Anh thấy tình hình không nghiêm trọng lắm đâu, có nhỏ này là hay làm mọi thứ rối tung lên thôi. Chuyện này rất khó để giải thích, anh là hiện tại chưa muốn bàn nhiều. Kim Taehyung đánh lảng sang vấn đề khác, chê nó ở đây vướng víu chân tay còn lắm mồm mà đuổi ra ngoài. Hai người vì vậy mà cãi nhau oang oang cả khu nhà bếp. Kim Seok Jin ngồi coi tivi bên ngoài cũng bất lực
"Em mua nhiều vậy sao? Để giúp cho công việc ngày mai à?"
Cậu ngoái nhìn Hoseok gật đầu, trả lời: "Còn một vài món đồ nữa ngày mai bên công ty vận chuyển sẽ giao đến. Ở không thế này thật sự rất chán."
Bản tính cậu vốn không phải người thích nhàn hạ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip