14


“ Cửa nhà em không khóa. Tôi vừa chuyển đến căn hộ bên cạnh, định qua chào hỏi hàng xóm. Thấy cửa hé, tôi sợ em gặp chuyện nên mới vào xem thử...” Người kia giải thích, ánh mắt thoáng lúng túng, tay vẫn cầm chiếc khăn ẩm chưa kịp vắt khô.

Quang Anh liếc xuống chậu nước ấm đặt trên sàn nhà. Chiếc khăn trong tay đối phương vẫn còn nhỏ nước. Anh day trán, chậm rãi ngồi lại, cảm giác đau nhức chạy dọc thái dương

“ Lần sau, thầy nhớ gọi em một tiếng nhé.” Quang Anh lười biếng đáp, giọng điệu mang chút thản nhiên, nhưng ánh mắt thoáng qua một tia cảnh giác.

/Con chuột kia, ngươi cũng không gọi tôi tỉnh dậy?/

* Ê nha, gọi muốn khan cả cổ, anh nằm li bì làm gì nghe nổi! *

Tuấn Duy nhìn sang con dao trong tay Quang Anh, khẽ nhíu mày

“ Đừng để dao dưới gối nữa, nguy hiểm lắm. ”

“ À, em tránh ác mộng ấy mà. Vừa rồi… xin lỗi thầy. ” Quang Anh cười gượng, nhanh tay cất dao

Tuấn Duy không nói gì thêm. Chợt, Tuấn Duy đưa tay lên trán Quang Anh, cảm nhận nhiệt độ còn âm ấm.

" Đỡ hơn rồi. Em có thuốc hạ sốt không? "Giọng nói của y dịu dàng, pha lẫn kiên nhẫn.

Quang Anh khựng lại một chút. Ánh mắt anh lướt qua người xa lạ trước mặt. Bao năm qua, anh đã quen tự mình đối mặt mọi chuyện ,từ những cơn sốt quặn lòng đến những vết thương không ai biết.

Một cảm giác rất lạ nhen nhói , chạnh lòng, nhưng không đủ để gọi là động lòng.

" Em không có. " Anh quay đầu, tránh né bàn tay vẫn đang đặt trên trán mình.

“ Tôi cũng không có thuốc cảm. Vậy chờ chút, tôi ra tiệm thuốc gần đây mua cho em.” y đứng dậy, bước ra cửa, đôi chân hơi tê sau khi ngồi lâu.

“Thầy...” Quang Anh gọi với, giọng kéo dài.

“Em đói rồi.”

Tuấn Duy dừng lại, quay đầu nhìn anh

“Được… ăn cháo nhé?”

Quang Anh gật đầu, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt nhợt nhạt.

/ Vừa gặp đã nhiệt tình thế à?/

---

Quang Anh nằm lướt điện thoại chờ y quay lại. Những hình ảnh trên màn hình chẳng khiến anh bận tâm, nhưng tiếng của "Chip Chip" lại vang lên trong đầu.

“Anh vừa rồi… gặp ác mộng sao?”

Ngón tay Quang Anh ngừng lướt, ánh mắt đột nhiên chùn xuống.

“ Không có.” Giọng anh trầm thấp, đầy lãnh đạm.

* Ò…* chip chip cũng không nói gì thêm

Nhưng chính Quang Anh biết rõ, cơn ác mộng đó là bóng tối đeo bám anh suốt những năm qua. Là điểm yếu duy nhất của anh...

---

Cạch.

Cánh cửa khẽ mở, Tuấn Duy bước vào, tay cầm một hộp cháo và túi thuốc. Mưa ngoài trời vừa trút xuống làm mái tóc và quần áo y ướt sũng, vài giọt nước nhỏ xuống khuôn mặt.

Quang Anh lồm cồm ngồi dậy, bước đến cầm đồ trên tay Tuấn Duy đặt lên bàn.

“Sao lại ướt hết rồi?”

“ Lúc về, trời bất ngờ đổ mưa. Ướt chút, không sao đâu. ”

Tuấn Duy cười nhẹ, tháo kính và vuốt mái tóc ướt ngược ra sau. Động tác tự nhiên ấy để lộ vầng trán cao, đôi chân mày sắc sảo và gương mặt với những đường nét thanh tú đến lạ.

* Má ơi, cực phẩm luôn! * Chip Chip thốt lên, giọng đầy phấn khích.

Quang Anh thoáng khựng lại. Lúc sáng, người đàn ông này đeo một cặp kính gọng tròn, mái tóc kiểu đầu nấm quê mùa, trông chẳng có gì đặc biệt. Nhưng giờ đây...

Không cần kính, không cần che chắn, Tuấn Duy như một người hoàn toàn khác.

Ánh mắt Quang Anh thay đổi, nụ cười mơ hồ thoáng hiện. Anh bước chậm rãi đến gần y, từng bước một, như một con báo đang rình mồi.

“Em... làm gì vậy?” Tuấn Duy lùi lại theo bản năng, ánh mắt bối rối. Chỉ vài bước, lưng y chạm vào tường.

Nhưng thay vì làm điều bất ngờ, Quang Anh chỉ cầm lấy chiếc khăn lông treo gần đó, nhẹ nhàng trùm lên đầu Tuấn Duy, lau tóc y bằng những động tác dịu dàng đến bất ngờ.

“ Đừng để bị cảm giống em. ” Giọng Quang Anh trầm thấp, thoáng chút quan tâm, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như phủ sương.

Tim Tuấn Duy bỗng đập rộn ràng.

Thình thịch… thình thịch…

* Tăng 5% hảo cảm, tổng 12%. Nếu là em , em cũng muốn xỉu mất! * Chip Chip hét lên đầy phấn khích.

Quang Anh dừng tay, quay người trở lại ghế.

“ Thầy về thay quần áo đi, kẻo bị cảm.” anh bình thản mở hộp cháo.

Tuấn Duy đứng ngẩn ngơ vài giây, vội đeo kính lại, cảm giác tim vẫn chưa ổn định.

“ Ừ. Em nghỉ ngơi nhé. Cái khăn… tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại em.”

“ Thầy cứ giữ đi, không cần trả. À...Cảm ơn thầy.” Quang Anh đáp, nụ cười nhàn nhạt vẫn hiện trên môi.

"Ừm..."

---

Khi Tuấn Duy rời đi, ánh mắt Quang Anh lập tức tối lại. Anh đưa muỗng cháo lên miệng, nếm thử một chút rồi lẩm bẩm, giọng nói như chìm vào không khí

“ Hah...diễn tốt thật.”

* Hả diễn gì vậy? *

“ Cảm giác từ sáng đã không đúng rồi, nhưng chưa chắc chắn…” Quang Anh trầm ngâm, bàn tay xoay nhẹ chiếc muỗng trên tay.

Là một sát thủ chuyên nghiệp, giác quan của anh chưa từng sai lầm. Từ khoảnh khắc Tuấn Duy bước vào lớp học buổi sáng, anh đã nhận ra sự bất thường. Tiếng bước chân của y không lẫn vào đâu được, vững vàng, đều đặn, và có kiểm soát. Một kẻ mang phong thái ấy không thể đơn thuần là "người bình thường."

Dù có ấn tượng gặp gỡ khá ngốc nghếch nhưng ánh mắt y không qua được Quang Anh. Lúc Tuấn Duy nhìn xuống anh đã cảm nhận được sự khác lạ đó.

" Tên này không đơn thuần như vẻ bề ngoài...” Anh lẩm bẩm, đôi mắt trầm xuống.

Vị nhạt nhẽo của cháo khiến anh chỉ ăn thêm vài thìa trước khi buông muỗng

Lặng lẽ bước đến nệm, anh cúi người, rút con dao vừa giấu trở lại dưới gối.

" Nếu là người bình thường sẽ không đỡ được dao này " ngón tay anh lướt qua lưỡi dao bén ngót, ánh thép lạnh lẽo phản chiếu đôi mắt đầy tĩnh mịch.

Nhớ lại ánh mắt của Tuấn Duy lúc con dao chỉ còn cách động mạch một chút, Quang Anh không khỏi thích thú. Đó không phải là ánh mắt của một người bình thường khi đối diện nguy hiểm. Lạnh lùng nhưng bình thản, tựa như y đã quen đối mặt với cái chết.

Quang Anh khép mắt, ngả người xuống, ánh mắt dán chặt vào khoảng không mơ hồ trước mặt.

“ Đã nhiều người chết chỉ vì gọi tôi dậy rồi…”

* Thế thì em sẽ không bao giờ gọi anh dậy đâu!* Chip Chip kêu lên, như thể chính nó cũng vừa cảm thấy lạnh gáy.

“ Yên tâm, không làm gì ngươi đâu. ” Quang Anh bật cười khẽ, một nụ cười nhàn nhạt nhưng lại khiến người ta rùng mình.

* Nhưng ý anh...là y giả ngốc, vậy thì có mục đích gì? *

“ Nếu tôi biết thì đâu cần phải ở đây suy đoán.”

Hoặc có thể, anh đã quá đa nghi. Nhưng bản năng của một kẻ từng đứng giữa lằn ranh sinh tử không cho phép anh dễ dàng bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào, dù là nhỏ nhất.

“ Tuấn Duy…” Quang Anh lẩm bẩm, giọng nói vừa như nghi hoặc, vừa mang theo ý cười nhàn nhạt.

Có vẻ thú vị đây~

---

Phía bên kia, Tuấn Duy đứng tựa vào bậu cửa sổ trong phòng mình. Hơi nước từ cơn mưa ngoài trời làm mờ lớp kính, nhưng y chẳng buồn lau đi. Đôi mắt đăm chiêu, trầm ngâm như suy nghĩ điều gì rất xa xăm.

“Một kẻ luôn giấu dao dưới gối… không phải là người vô hại.”

Tuấn Duy chợt nhớ lại khoảnh khắc lưỡi dao sắc lạnh kề sát cổ mình. Tim đập rộn ràng không phải vì sợ hãi, mà là sự kích thích kỳ lạ.

Cảm giác ấy, đã lâu lắm rồi y mới cảm nhận lại.

" Quang Anh...cậu đúng là không làm tôi thất vọng.”

__________________________________
     ____________________________
          _______________________

Thank you for reading it all ❤

Chưa gì lại đến mùa thi òii, chúc các cậu làm bài tốt nhó 🍀

Lên xíu hoai, tớ cũng đi ôn thi lun đayy ♡

Cho tớ cảm nghĩ nhoaa ♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip